Hơn 12 giờ khuya, không gian tĩnh mịch
Thỉnh thoảng mới nghe được tiếng động cơ xe lớn vụt qua, rồi lại trả về cái yên lặng của thành phố đang say ngủ.
Bỗng, “lọc cọc, lọc cọc…”
À thì ra cô Tư cùng chiếc “mui trần” của mình đã về đến hẻm!
Bãi tập kết cũng khá gần nhà, nên điểm đến cuối cùng của cô cũng là cái hẻm nhà thân thuộc. Đẩy từ đầu con hẻm đến ngõ cụt, cô gom hết rác từng nhà, sẵn tay “lia” vài nhát chổi, thế là con phố đã gọn gàng, sạch sẽ. Tới nhà nhưng chưa được vào nghỉ, vội làm xong cái nhiệm vụ cuối cùng rồi lại đẩy xe rác qua điểm tập kết, thế mới là hết một ngày làm việc của cô Tư.
Đêm nào cũng vậy, như một giấc cố định, hễ cứ nghe tiếng xe là tôi cứ đinh ninh đã hơn 12 giờ. Chiếc xe bị hỏng một bên bánh nên cứ kêu lọc cọc, lọc cọc… rồi tiếp theo đó là tiếng sột xoạt của chổi quét rác. Ấy vậy mà người ta lại không thấy phiền,
vì biết là cô Tư – “người hùng” của cả xóm, đã về đến nhà,
vì biết là trong màn đêm vẫn có những con người làm việc thầm lặng, quên đi giờ giấc, quên cả bản thân mình để giữ gìn những con phố luôn sạch đẹp.
Ngẫm nghĩ, nếu một đêm thiếu những tiếng xe đêm như thế ngày, ngày mai không biết sẽ ra sao… rác sẽ tràn ngập thành phố mất!