Trời đã tối, cô công nhân vẫn hì hục với chiếc xe rác đã đầy, đi từ con phố này đến con phố khác. Thấy cô ngồi nghỉ chân, vội lại gần mời cô gói xôi nhỏ ăn đỡ đói, cô mỉm cười phúc hậu.

Hỏi chuyện cô vài câu, về cái nghề nặng nhọc này.

“Làm quen rồi con! Ở không mới khó chịu!”

“Kệ nó, xe đầy thì phố sạch, nặng chút xíu cũng có sao!”

Đến đây mới hiểu được những con người yêu quý cái đẹp của lao động, vì miếng cơm manh áo là một chuyện, còn lại tất cả nằm ở tấm lòng. Cái nghề mà ai cũng nghĩ là làm việc với sự nhem nhuốc, dơ bẩn, có khi còn bị khinh thường, hóa ra lại sạch sẽ, thuần khiết đến thế. Lắm lúc nghĩ, nếu không có những người như cô, thì đường phố sẽ ra sao đây.

Cứ như vậy, ngày đêm không nghỉ, những “người hùng” ấy lại xuất hiện trên mọi ngã đường…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *